U23 Việt Nam và chiến thắng của bản ngã


Cứ vui đi, ta xứng đáng được vui, nhưng hy vọng chúng ta không tự huyễn hoặc chính mình để tiếp tục vươn tới đỉnh cao hơn. Không hoa mỹ, cũng không thật sự thuyết phục nhưng ông 

Những đường bóng bất định, không địa chỉ, đôi khi vu vơ, tuy nhiên, ngầm chảy trong đó là cơn đau đầu của người cầm quân. Trước U23 Thái Lan thực lực tốt hơn, ông Park nhiều thời điểm khai triển thứ bóng đá khiêm tốn, thu mình.

Người Việt mình cũng thường xuyên khuyên nhau như vậy để đạt được thành công trong cuộc sống, khiêm nhường không có nghĩa là yếu hơn, thu mình đúng lúc là chiến thuật của người có óc thao lược.

Người Trung Quốc có câu “thắng không phải là thắng, mà thua mới thật sự là thua”. Nghĩ cũng phải, núi cao ắt có núi cao hơn; cao nhân ắt có cao nhân trị. Tấm huy chương vàng bóng đá nam lần này đến từ một khoảnh khắc chói sáng cá nhân Nhâm Mạnh Dũng từ đường treo bóng hy hữu đúng địa chỉ - lọt vào giữa 3 hậu vệ Thái Lan.

Công bằng mà nói bóng đá Việt Nam chưa mạnh hơn Thái Lan, biết điều này không phải tự ti, tự nhục mà cốt chỉ để “biết mình biết ta”, cần hoàn thiện mình hơn, ngày mai, ngày kia nếu bại trận trước một đội bóng nào đó yếu hơn cũng đừng quá hụt hẫng. Thái độ khi thất bại còn quan trọng hơn vạn lần hưng phấn khi vinh quang.

Tôi đang đặt mình vào vị trí người Thái, ông HLV Polking máu lửa, tỷ phú Madam Pang hết mình vì bóng đá quê hương bà, rồi những cầu thủ rất xuất sắc đến ghen tỵ của đội bóng xứ chùa vàng. Họ đá trên chân nhưng rồi thất bại cay đắng bởi đòn hồi mã thương sắc lẹm của ông Park.

Họ rất buồn đấy! Ta nghĩ đến họ cũng chỉ vì lo một mai ông Park thất bại, các cầu thủ không giữ được ngôi vương, không ai toàn thắng mãi mãi. Cứ vui đi, ta xứng đáng được vui, nhưng hy vọng chúng ta không tự huyễn hoặc chính mình.

Nguồn: diendandoanhnghiep.vn

ĐÁNG CHÚ Ý

BÌNH LUẬN